Xin chào các bạn, tuần này chúng ta sẽ tiếp tục với series về lịch sử – MẬU THÂN NĂM 1968 có trên Blog chia sẻ kiến thức [dot] com.
Nói có thể nhiều bạn sẽ không tin nhưng vào những năm chống Mỹ cứu nước, ngay tại thủ đô Hà Nội bỗng nhiên xuất hiện một mỏ nhôm, một mỏ nhôm xịn nhất hệ mặt trời có giá hàng triệu đô-la !
Đặc biệt hơn nữa, mỏ nhôm này chỉ có mỗi bộ đội ta mới biết cách khai thác, bởi lúc bấy giờ chưa có quốc gia nào đủ bản lĩnh để khai thác cả 🙂
Đối với thế giới, B52 là một thứ gì đó rất khủng khiếp, cũng chính vì thế mà nó được mệnh danh là con quái vật không thể bị đánh bại.
Tuy nhiên, đối với bộ đội ta, việc bắn hạ B52 chả khác gì việc mang dụng cụ đi khai thác quặng nhôm trên bầu trời Hà Nội cả.
Cứ mỗi lần B52 rơi xuống, thì người dân Hà Nội lại có xoong nồi mới để dùng. Nhiều lần như vậy, bộ đội ta cũng tính toán được rằng, một cánh của máy bay Fantom thì sẽ đúc được 7 chiếc nồi, 10 chiếc chảo và bộ đồ ăn dành cho 12 người.
Qua đó thì ta cũng có thể thấy được sức mạnh của bộ đội Việt Nam là đáng sợ như thế nào, khi mà hầu hết các quốc gia trên thế giới đã phải đầu hàng trước “con quái thú B52” thì một nước nghèo nàn, lạc hậu và thiếu thốn như chúng ta “đành” phải bắn rụng nó để làm xoong nồi.
Vâng, nói vui thì vậy thôi, tuy rất đáng tự hào nhưng việc bắn rụng B52 của Mỹ là không hề đơn giản như những gì mình đã mô tả ở trên. Bởi như trong bài viết trước thì mình đã chia sẻ rồi đó, Mỹ làm nhiễu ra-đa bằng cách dùng rất nhiều các sợi dây kim loại.
Tuy nhiên, đối với loại “thủ thuật” này thì ta chỉ cần chờ là được, thời gian sẽ giải quyết được mọi vấn đề. Nhưng Mỹ đã cao tay hơn ở chỗ, khi sử dụng máy bay EB-66 để gây nhiễu tín hiệu.
EB-66 được mệnh danh là B52 không mang bom.
Đối với loại thiết bị gây nhiễu này, chúng ta càng chờ thì càng chết, sẽ càng thiệt hại càng nặng nề hơn. Không những thế, với EB-66 thì Mỹ lại nắm được thế chủ động, nắng mưa gì cũng không ảnh hưởng.
Vậy nên, để giải quyết được bài toán này thì điều đầu tiên mà chúng ta cần phải làm, đó là: Làm thế nào để bắn rụng được EB-66 trước, bằng mọi giá chúng ta phải tắt được thiết bị gây nhiễu này đi, thì chúng ta mới có thể bắn hạ B52 được.
Và rõ ràng rồi, để bắn được EB-66 không phải là chuyện đơn giản, với việc gây nhiễu trong không gian lớn, chỉ cần 2 chiếc EB-66 bay theo hình elip cách đội bay 100km là Mỹ có thể bảo vệ an toàn cho cả đội được rồi.
Khó là vậy đấy, tuy nhiên với lối suy nghĩ “vũ khí hiện đại đến đâu cũng phải có điểm yếu”, ta đã tìm ra được cách để bắn hạ những “con chim mồi” khó chịu này.
Những chiếc EB-66 này bay theo quy luật, mà một khi đã bay theo quy luật thì chỉ cần nắm được quy luật là có thể bắn hạ một cách đơn giản.
Nhưng khó ở chỗ là ta không thể nào biết được địa điểm gây nhiễu để đặt trận địa pháo phòng không mà bắn, lỡ đặt không đúng chỗ, B52 nó thả cho vài quả bom thì chỉ có “khóc tiếng mán” mà thôi. Bởi vũ khí để bắn hạ B52 của chúng ta rất giới hạn, làm gì có nhiều đâu.
Khó là thế, nhưng với việc sử dụng tính năng cơ động của máy bay MIG-21 để trực tiếp đi bắn phá thì những chiếc EB-66 của địch chẳng khác gì những con mồi “thơ ngây” cho tổ đội bay của ta đi săn cả.
Cứ như thế, Mỹ đã nhận ra rằng “chú chim mồi” EB-66 rụng ngày càng nhiều, thế nên bắt buộc chúng phải kéo dãn đội hình bay để tránh bị tổn thất quá nhiều.
Tuy nhiên, việc kéo dãn đội hình bay cũng đồng nghĩa với việc những con quái vật B52 cũng chả dám hoạt động. Bởi vì chúng biết rằng, không có EB-66 gây nhiễu thì mỗi lần bay chả khác gì một buổi diễn tập bắn cho pháo thủ quân ta.
Cũng chính vì vậy mà những năm 1965 – 1966 quân Mỹ sợ tên lửa SAM-2 của ta như “chó khiếp pháo”, chúng đã tìm đủ mọi cách để biết được bí mật về loại tên lửa do Liên Xô viện trợ này để hòng lấy lại thể diện trên đất Việt Nam.
Chúng đã nghĩ ra đủ trò, từ việc dùng máy bay trực thăng để ăn cắp hệ thống ra-đa của SAM, cho đến việc dùng tiền mua chuộc các nước đồng minh của Liên Xô. Tuy nhiên, mọi nỗ lực đều vô nghĩa, mọi thứ về SAM-2 chỉ bị lộ khi Ai Cập thất thủ trước Israel.
Ai Cập ngày đó cũng được Liên Xô tài trơ rất nhiều, từ tên lửa SAM-2 đến máy bay MIG-21. Thế nên họ đã rất tự tin trước Israel. Không những thế, với sự hậu thuẫn của liên minh Ả Rập, thế nên các phi công của Ai Cập đã mang MIG-21 sang trêu ngươi đối thủ.
Ngày đó, MIG-21 cứ lượn xung quanh nhà máy hạt nhân Dimona – trái tym và cũng là vũ khí tối thượng của người Israel.
Đứng trước tình hình đó, Israel không thể ngồi yên vì lo sợ rằng nhà máy hạt nhân của mình có thể bị tấn công bất cứ lúc nào. Thế nên Israel đã tổ chức một đợt phản công.
Với việc sử dụng tên lửa tầm thấp để phá ra-đa của Sam-2 và sự non nớt của quân đội Ai Cập thì Israel đã dành chiến thắng áp đảo, khiến cho Ai Cập trở tay không kịp và đã phải bỏ chạy. Đồng thời, họ đã phải bỏ lại tất cả vũ khí, khí tài trên chiến trường, trong đó có SAM-2.
Lúc này, Mỹ như chết đuối vớ được cọc, trong khi đang loay hoay không biết làm cách nào để có được tên lửa SAM-2 thì đồng minh của mình lại có nguyên cả bộ.
Một lần chơi dại của Ai Cập đã đẩy Việt Nam ta vào tình thế khó hơn bao giờ hết khi Mỹ đã biết được cách khắc chế SAM-2 của ta.
Vậy Mỹ đã khắc chế SAM-2 như nào?
Mình sẽ giải thích một cách đơn giản cho các bạn dễ hình dung: Một quả tên lửa sau khi được bắn ra khỏi bệ phóng, nó sẽ liên tục báo cáo (gửi thông tin) về trạm rằng tôi đang ở đâu, tọa độ nào.. để từ đó bộ đội ta có thể điều khiển cho SAM-2 đi đúng hướng và đúng mục tiêu.
Tuy nhiên, sau khi có được SAM-2 thì Mỹ đã nghiên cứu ra cách phá sóng bằng cách cho dù ra-đa tên lửa SAM có báo về thì đài điều khiển ở nhà cũng chẳng nhận được câu trả lời. Kết quả là ta không thể xác định được tọa độ chính xác.
Chính vì thế mà cứ bắn lên là không thể điều khiến chúng đến được tọa độ của máy bay địch, càng bắn càng thêm phí.
Ngày ấy, cứ mỗi lần phóng tên lửa, bộ đội ta chỉ cần nhìn bằng mắt thường thôi là đã biết nó trúng hay trượt mục tiêu rồi.
Nếu trượt mục tiêu thì tên lửa cứ bay mãi cho đến khi hết Axit Nitric và sẽ để lại khói trắng, còn khi trúng mục tiêu thì Axit Nitric sẽ cháy và tạo ra khói vàng.
Vâng, vậy nên cứ bắn ra khói trắng hoài thì chắc hẳn phải có gì đó sai sai rồi, chắc chắn là Mỹ đã làm gì đó để vô hiệu hóa tên lửa. Thế nhưng phải mãi về sau chúng ta mới biết rằng Mỹ đã can thiệp vào ra đa của tên lửa.
Trước đó, Mỹ làm nhiễu ra-đa của ta ở nhiều tần số khác nhau nên sức mạnh được dàn đều, không tập trung được… vậy nên ta vẫn có thể thấy được lờ mờ.
Tuy nhiên, sau khi đã có SAM-2 trong tay, Mỹ đã biết ta liên lạc bằng tần số nào rồi thì chắc chắn nó sẽ tập trung để làm nhiễu tần số đó.
Vậy nên lần này thì chúng ta đui hẳn chứ không được lờ mờ gì nữa. Thế nên, mỗi quả tên lửa bắn đi là mang theo bao nhiêu hi vọng của bộ đội ta đi theo làn khói trắng đó luôn, đi mãi như một đứa trẻ bỏ nhà đi bụi vậy, không ai có thể liên lạc được.
Vậy làm thế nào để bộ đội ta ta có thể vượt qua được tình cảnh khó khăn này, làm thế nào để nhân dân ta có xoong nồi mới để dùng đây?
Câu trả lời sẽ có trong bài viết tiếp theo nha các bạ 🙂 Nếu thấy bài viết này hay đừng quên rate 5* và share cho đông đảo anh em cùng biết nha các bạn !
CTV: Đinh Tùng – Blogchiasekienthuc.com
Note: Bài viết này hữu ích với bạn chứ? Đừng quên đánh giá bài viết, like và chia sẻ cho bạn bè và người thân của bạn nhé !
Xem Chi Tiết Ở Đây >>>
Bạn có thể quan tâm:
>> Năm lý do khiến bạn nên mua một chiếc AirPods Max
>> Tai nghe Galaxy Buds2 đang được chế tạo, thiết kế có nhiều nâng cấp
>> Loa 7.1 Là Gì? Hệ Thống Âm Thanh 7.1 Được Sắp Xếp Như Thế Nào?
0 nhận xét:
Đăng nhận xét